Mục lục
Thế là mùa thu cũng đã về thật rồi, với cảm xúc lâng lâng vô tận, đến những con đường rợp lá vàng bay. Rồi một chiều nhạt nắng, ai đó đã từng không dấu nỗi thổn thức, đam mê khi hít thở mùi hương hoa sữa nồng nàn. Hay mơ màng dõi mắt xa mặt hồ, thả hồn mình bâng khuâng cùng từng hàng liễu rủ ...
“Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu”.
Theo vòng tuần hoàn của thời gian, của đất trời, mà Nhà thơ Trần Hòa Bình đã gợi về một miền cổ tích đời thường, có gió, có lá... thế là thành mùa thu. Thơ ông gợi cảm, nhẹ nhàng mà trở nên lay động! Khi làn gió nhè nhẹ từ phương trời nào bay đến, làm những chiếc lá khe khẽ rơi. để rồi, như gọi mùa thu về với thiên nhiên, với con người, với cỏ cây và hoa lá.
Thấu hiểu hơn ai hết, tôi lớn lên từ ổ rơm vàng ủ ấm, tuổi thơ ở nông thôn không thể nào quên được, những hình ảnh và những hương vị củ khoai nướng, bắp ngô luộc khi tiết trời sang thu se se lạnh. Lấm lem bùn đất của những buổi tát cá, mò cua... Quên sao được đôi bàn tay mẹ, chị cứ mỗi độ thu về làm cốm gói lá sen, để dành tôi sau những buổi tan trường về muộn, dẫu có đi xa cũng không thể nào quên được hương cốm thơm ngậy, ngọt ngào ấy. Cái sản phẩm mà, được kết tinh bởi một nắng, hai sương cả giọt mồ hôi của mẹ, của cha, của những người nông dân làm nên món ăn đậm hồn quê.
Cố nhạc sỹ tài hoa đa sầu, đa cảm, Trịnh Công Sơn cũng đã phải thốt lên rằng:
“Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội
Mùi hoa sữa về thơm từng cơn gió
Mùi cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ
Cốm sữa vỉa hè thơm bước chân qua”.
Khúc nhạc ngân vang, giữa trời thu Hà Nội, làm tôi thêm yêu, thêm nhớ những con người Hà Nội tần tảo, sớm hôm dung dị, mà thanh cao. Cất lên những lời mời thật ấm áp “Cốm sữa đây, cốm sữa đây...” đã xa lắm rồi, những năm tháng tôi học tập và sinh sống tại Hà Nội, thêm yêu, thêm nhớ những chiếc lá vàng, rơi, rơi trên mặt nước Hồ Tây, khi sông Hồng yên ả, chở nặng phù sa, khi hoa sữa nồng nàn lan tỏa, khi đường phố muôn sắc ánh đèn.
Rồi những kỷ niệm đẹp cứ ùa về, tôi và em đến với nhau bằng tất cả niềm tin và hy vọng. Tình yêu sinh viên đẹp như đóa hoa hồng chớm nở... những kỷ niệm không thể nào quên, rồi một chiều thu năm ấy, chúng tôi trao nhau những chiếc kem nơi nhà hàng Thủy Tạ, góc phố Tràng Tiền còn “bốc khói”. Và tôi không quên ghé qua nhà sách Tràng Tiền, mua tặng em cuốn tiểu thuyết Nửa Chừng Xuân của Nhà văn Khải Hưng, em thích thú, và mở lòng đón nhận.
Dẫu thời gian có phôi pha, đường dài muôn dặm nhưng với tôi luôn thầm cảm ơn em, người con gái Hà Thành làm tôi thay đổi bao tư duy, cảm xúc. Đêm thu dài sáng trăng vằng vặc, tôi cảm giác cô đơn và trống trải đến lạ thường, như chạm vào tâm tưởng trăm nhớ, ngàn thương người con gái ... tôi yêu!
Nguyễn Doãn Lương