Tạp chí điện tử Việt Nam Hương sắc

Thursday, November 21, 2024 5:22:00 PM

THÁNG BẢY... GIỌT MƯA NGÂU

03/07/2024

Mục lục

Truyền thuyết kể rằng, ngày xưa có nàng Chức Nữ, là con gái yêu của Ngọc Hoàng suốt ngày chăm chỉ dệt vải. Thế rồi một ngày, Ngọc Hoàng xe duyên với một chàng trai được người, được nết tên là Ngưu Lang. Chăm lo đàn trâu cho Ngọc Hoàng, hai người sống rất hạnh phúc. 

Tuy nhiên, suốt ngày quấn quýt bên nhau, cho nên chểnh mảng công việc Ngọc Hoàng giao. Khung cửi thì bỏ không, đàn trâu thì gầy đói, Ngọc Hoàng giận dữ vô cùng. Đành đày cả hai xuống bờ sông Ngân, nhưng bắt mỗi người ở một bên bờ. Mỗi năm, Ngọc Hoàng chỉ cho hai người gặp nhau một lần vào ngày 7 tháng 7 (Âm lịch). Ngày này, trời thế nào cũng mưa dầm dề, đó là nước mắt của Ngưu Lang và Chức Nữ. Xuất phát từ đó, mà nhân gian từ xưa đến nay gọi là mưa ngâu.

Thời gian thật kì lạ,nhanh như một cái chớp mắt, mới đó mà nay hạ đang dần trôi những ngày cuối. Bầu trời không còn trong xanh, những áng mây dày đặc cũng đã bắt đầu xuất hiện. Cơn gió nhè nhẹ mang theo không khí mát lành, bất chợt tôi cảm thấy thời gian như trôi chậm lại. Và trong khoảnh khắc thời gian lắng đọng ấy, làm cho tôi gợi nhớ quảng đời sinh viên đẹp đẽ nhất. Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng mang nhiều nỗi nhớ, mỗi nỗi nhớ lại có một sắc màu khác nhau. Nỗi nhớ thương, lưu luyến luôn là một thứ vô hình. Chẳng thể chạm đến, hay nhìn thấy bằng đôi mắt đời thường. Nỗi nhớ có lúc ào đến như cơn mưa bất chợt của mùa hạ, hay có lúc thì phảng phất như cơn gió mùa thu, lắm lúc thì thào sâu lắng như giọt sương mùa xuân. Nhưng cũng có lúc lại cồn cào, da diết như cơn gió lạnh mùa đông. Cứ thế vẫn nỗi nhớ đến rồi đi, rồi quay lại như một quy luật, không thể thiếu trong cung bậc cảm xúc của mỗi người. Nỗi nhớ thiết tha, day dứt, nỗi nhớ thấm đẫm đó phải chăng là nỗi nhớ của một thời sinh viên tươi đẹp tràn đầy nhựa sống:

“ Bài ca sinh viên ta hát

Có nắng ấm ban mai ửng hồng

Tuổi sinh viên theo năm tháng

Trang giấy trắng ước mơ tràn đầy ...”

(Nhạc sỹ: Trần Hoàng Tiến).

Tôi là một chàng trai thôn quê, xứ Nghệ và Dung là một cô gái chân chất quê lúa Thái Bình, chúng tôi học cùng lớp Kế toán - Tài chính, của một trường Đại học thuộc khối kinh tế đóng trên địa bàn thủ đô Hà Nội đầy hoa lệ. Đầu những năm 90, “cái khó ló cái chăm”, chúng tôi giúp đỡ nhau trong học tập để đạt được những kết quả tốt nhất. Thế rồi 4 năm Đại học qua mau như một giấc mơ đẹp. Ngọt bùi có, chát mặn có, rồi có cả chia ly của buổi học cuối cùng năm ấy. Vào độ tháng 7, chúng tôi nắm tay nhau từng bước chầm chậm, để được nghe tiếng sóng vỗ của Hồ Tây, làn gió rì rào trên từng rặng cây của đường Thanh Niên, và tôi hát cho Dung nghe bài hát Một Thoáng Tây Hồ của Nhạc sỹ Phó Đức Phương:

“Tây Hồ, Tây Hồ

Tây Hồ, Tây Hồ 

Kìa mặt gương soi bóng trời Thăng Long xưa

Còn mãi tiếng vọng ru đưa ...”.  

Tôi vừa dứt lời hát, thì mắt Dung ngân ngấn lệ, ôm chầm lấy tôi, “đừng... đừng… chúng mình đừng xa nhau nhé!” Thế rồi, hoàng hôn buông xuống. Mây giăng kín trời, sấm rền vang, chớp giật, mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống làm tôi và Dung dường như ướt đẩm. Trời tối đen như mực, đôi ngã xa cách, mỗi đứa một phương trời ...

Một chút man mác, một chút nặng trĩu và nỗi buồn khôn tả. Lại một mùa mưa ngâu nữa qua đi làm dày thêm trong ngăn ký ức trong trẻo, tinh khôi của tôi, nhớ biết mấy giọt mưa ngâu tháng bảy.

 

                                                                                                                                            Nhà thơ Nguyễn Doãn Lương

0 Bình luận

Tin tức khác

Thông báo
Đóng